Nàng đã kể chuyện này với Tạ Chỉ, nàng muốn chúng ta chết, bởi chỉ có cái c.h.ế.t mới giữ được bí mật của nàng.
Ta hận chính mình quá ngây thơ. Tô Tầm Nguyệt ngay đến ca ca ruột cũng không tin tưởng, sao có thể tin chúng ta được?
Nhưng chúng ta, chỉ còn vài bước nữa thôi là đã có thể thoát rồi...
23
Cơn mưa bụi nhẹ nhàng rơi, bao trùm bầu không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Ta mặt trắng bệch, che chắn Tề Ngọc và Tiểu Quả ở sau lưng, ánh mắt kiên định như đã sẵn sàng đối diện cái chết.
"Ngươi muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c ta!"
Tạ Chỉ đôi mắt đỏ ngầu, bật ra một tiếng cười lạnh lẽo như nghe được trò hề lớn nhất thiên hạ.
"Sở Sở, bản hầu đã cùng nàng diễn trò lâu như vậy, làm sao có thể nỡ g.i.ế.c nàng?"
Ta ngây người, ngẩng đầu nhìn hắn:
"Ngươi nói gì?"
Tạ Chỉ cúi mắt nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu lòng người:
"Nàng không vừa mắt Ức Liễu, bản hầu liền g.i.ế.c nàng ta.
"Nàng mang về một đứa con hoang, muốn bản hầu nhận hắn, bản hầu nhận thì sao?
"Nàng muốn sự sủng ái của bản hầu, bản hầu liền bù đắp tất cả những năm đã mất.
"Nhưng vì sao… nàng lại không biết nghe lời như thế?"
Đầu óc ta ong ong, từng câu từng chữ như từng nhát d.a.o cắt vào tâm trí. Hóa ra, từ đầu hắn đã biết tất cả, chỉ im lặng để ta tiếp tục diễn trò.
Như mèo vờn chuột, chờ đến khi hết hứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-lai/1894144/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.