Thấy nhi tử xưa nay đều trầm ổn mắt hồng hồng định luống chén tiếp theo, Tiêu Thừa đoạt lấy, vỗ vỗ vai hắn:
“Được rồi, qua gặp nương đi, chắc nàng tỉnh rồi”
Tiêu Ngọc đáp vâng, hắn xoa khóe mắt còn đọng nước, nói: “Cha, chắc chắn con sẽ bảo vệ Loan Loan thật tốt.”
Tiêu Thừa ừ một tiếng, thúc giục nói: “Mau đi đi.”
Tất nhiên là Tiêu Thừa tin. Hắn đã tự tay nuôi dưỡng hài tử này hơn mười năm, mọi thứ đều được hắn cầm tay chỉ dạy, hắn cũng không cho rằng mình lại nuôi ra một kẻ bạch nhãn lang.
Lúc này quan trọng nhất đối với hắn, là không biết lấy cớ gì, vết thương bởi mũi tên trên vai hắn nên nói với Nhậm Khanh Khanh như thế nào đây.
—
Sau một giấc ngủ Nhậm Khanh Khanh tỉnh dậy, hai tiểu tử này đều bị thương, còn phá tướng. Nàng ngây người, đem Tiêu Uẩn đã sớm trề môi khóc ôm vào lòng ngực, lại đưa tay lên chạm vào vết thương trên khóe môi Tiêu Ngọc, hỏi:
“Đây là làm sao vậy? Không phải các ngươi ra cung đi rước đèn sao?”
Tiêu Uẩn ngọ quậy trong ngực nàng, ôm eo nàng không rên một tiếng. Đại nhi tử mím môi, khó xử nói: “Con ham chơi, dẫn theo Loan Loan đi ngự lâm vệ, bị bọn họ tưởng thích khách, đuổi theo một đường mới bị thương.”
Nhậm Khanh Khanh cực kỳ đau lòng, những miệng vết thương này tuy nhìn thật nhỏ, nhưng cho thấy đã trầy da, không khỏi nói: “Muốn đi ngự lâm vệ bảo Trịnh đại nhân dẫn các ngươi đi không phải tốt sao, làm sao lại phải trộm đi?”
Lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-the-dich-chieu/1802256/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.