Chu Tồn Phong hít sâu một hơi, bây giờ hắn không thể chọc cho nàng ta tức giận. Mình còn bị hoàng đế coi như không khí, nếu lại gây sự với Tiêu Diệu, không có lợi cho kế hoạch.
Trên mặt hắn miễn cưỡng cong lên một nụ cười nhạt, thấp giọng nói: “Ta với ngươi cảm tình không sâu, nếu có hài tử, cả ngày phải quay quanh nó, ngươi nguyện ý sao?”
Thấy thái độ hắn hòa hảo lại, Tiêu Diệu cũng bình tĩnh xuống, cuối cùng cũng do trước đây nàng cưỡng ép hắn, nghĩ rằng chậm rãi bồi dưỡng cảm tình, chỉ là người trong lòng cả ngày ở trước mặt mình, tự nhiên nàng ta không nhịn được.
Nàng là nhi tử nhỏ nhất của tiên đế,ngoài Tiểu Bảo ra, chưa từng ở chung với tiểu hài tử nào.
Đó là Tiểu Bảo, cũng chỉ nói ít ỏi vài câu.
Nàng có chút do dự, nói: “Chàng biết nếu có hài tử tình cảm có thể sẽ thay đổi tốt lên không? Hoàng huynh có Ngọc Nhi, Thần phi biến mẫu bằng tử quý……”
Nàng ta ngó hắn, trên mặt có chút hồng: “Nếu chúng ta có hài tử, ban đêm cũng có thể mang theo nó ngủ cùng nhau.”
Trong lòng Chu Tồn Phong bỗng nhiên nhảy dựng, phát hiện trong lời nàng ta có hàm ý, trái tim đang đập trong lồng ngực gần như ăn một đao, cố nén thử nàng: “Nhà ai hài tử ngủ cùng cha nương, này không hợp lễ tiết.”
“Hoàng huynh đó!” Thấy sắc mặt hắn cứng đờ, chỉ cảm thấy hắn cho rằng nói đến hậu cung của hoàng đế là không ổn, nên giải thích ngay:
“Là chính Tiểu Bảo nói, nói ban đêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-the-dich-chieu/1802431/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.