Lúc này Tiêu Thừa nằm ở trên giường, đúng tình hợp lý sai sử nàng. Trong chốc lát muốn nàng bóc quýt cho hắn ăn, một lát lại muốn nàng lấy tấu chương cho hắn xem.
Nhậm Khanh Khanh vốn mềm lòng,vì vớt cây trâm mà hắn mới rơi xuống nước, trong lòng nàng không rõ là cảm giác gì, chỉ có thể hầu hạ hắn.
Tuy rằng,ngay từ đầu cây trâm đó là do hắn ném vào trong hồ.
Giờ phút này, đầu Tiêu Thừa dựa vào trên vai nàng, lười biếng nói: “Ta muốn đi xí.”
Tay Nhậm Khanh Khanh đang bóc quýt dừng một chút, đứng dậy định đi gọi người.
Hắn kéo lấy nàng, thấp giọng nói: “Ngươi đỡ ta đi.”
Nàng thở dài một hơi, đỡ hắn dậy, dẫn hắn đi tịnh phòng.
Toàn bộ cơ thể Tiêu Thừa đè nặng nàng, phảng phất như không có chút sức lực nào, hoàn toàn dựa vào nàng chống hắn.
Nhậm Khanh Khanh bị ép lên đến mức thở dốc liên tục, lại không tiện mở miệng oán trách, chỉ đoán nhất định hắn lại giả vờ trêu đùa nàng.
Thật ra Tiêu Thừa đúng là không còn sức, bệnh đến đè như núi, thân thể hắn luôn khỏe mạnh, lúc này lại bị rơi xuống nước, còn sĩ diện không cho ai biết, phát sốt cũng dựa vào thuốc chống đỡ.
Bây giờ đúng là không đi được, nếu không có nàng chống ở bên cạnh, chỉ sợ hắn sẽ té xuống.
Đến tịnh phòng rồi, hắn lại muốn Nhậm Khanh Khanh móc ra cho hắn, mình mềm mại sụp ở trên người nàng.
Nàng hít vào một hơi, chỉ cảm thấy có tòa núi lớn đang đè ép trên người mình, bất đắc dĩ cởi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-the-dich-chieu/1802488/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.