Thân thể khát cầu nàng không thể khống chế được, trong lòng lại cực kỳ khổ sở.
Gương mặt Tiểu nương tử đỏ bừng, vô lực ghé vào lập tức khóc nức nở, nói: “Ta không cần!”
“Ngươi hận ta như vậy, sao lại không giết ta!” Phía dưới bị động đến tê dại, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra, âm thanh nghẹn ngào.
Tiêu Thừa hẫng lại, giá con ngựa chậm lại, nghe nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Làm sao lại khinh nhục ta như vậy…… Ta cũng là người ……”
Bàn tay Tiêu Thừa đưa đến phía trước vớt nàng vào ngực mình, dùng áo choàng bao lấy nàng, trầm giọng nói:
“Khinh nhục ngươi chỗ nào, nếu là bởi vì ở trên ngựa, lúc ta đến đã quét sạch con đường, quanh đây không ai có thể nhìn thấy ngươi.”
Hắn nghĩ đến câu đầu nàng nói “Hận”, không khỏi thở dài: “Ngươi năm lần bảy lượt mạo phạm ta, ta thật sự động vào ngươi bao giờ chưa?”
Nhậm Khanh Khanh cứng lại một chút, hoàn toàn không nghe vào lời của hắn, chỉ nói: “Là ngươi ban đầu đã lừa ta!”
Vòng quanh đi, vòng lại, lại vòng về, Tiêu Thừa cau mày, hừ nói: “Nếu không phải ngươi lần đầu ở trước mắt ta bón sữa, sao ta có thể ** ngươi?”
Mắt hạnh nàng trợn trắng, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ngày ấy nam tử ở cửa ngục nhìn nàng bón sữa, thân mình không khỏi khẽ run: “Không biết xấu hổ!”
Tiêu Thừa không tranh cãi cùng nàng nữa, chỉ dùng tay thăm dò vào trong áo nàng, sờ đến phía trên bị yên ngựa cộm ra một dấu vết, dùng tay xoa xoa thịt mềm mại.
Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-the-dich-chieu/1802548/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.