Một thân y phục màu đen của Tiêu Thừa bị nàng phun từ trên xuống dưới tất cả đều là nước thuốc, cực kỳ chật vật.
Vừa phun ra người hắn xong cả người nữ tử như không có lực, vẫn ghé trên người hắn như vậy. Hai luồng vú thịt mượt mà dán vào trước ngực, tê tê dại dại làm người ta muốn sờ, nếu tức giận cũng không được.
Hắn trầm giọng nói: “Lại đi đun chén thuốc nữa đến đây.”
Hà Thiên Sinh thấy Hoàng Thượng đang nắm chặt eo của nữ tử kia, đã đoán ra một chút, lệnh cho nô tài bên người lui xuống.
Hắn bóp sau gáy bắt nàng ngẩng đầu lên: “Cho ngươi uống thuốc còn làm bẩn y phục của ta?”
Nhậm Khanh Khanh bị ép ngửa đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn, cắn môi không nói một lời.
Tiêu Thừa cười lạnh một tiếng, đơn giản tháo đai lưng cởi bỏ áo ngoài. Lại thấy dáng vẻ sợ hãi mình của nàng, không khỏi nheo mắt lại, duỗi tay muốn cởi xiêm y của nàng.
Nàng sợ tới mức đôi môi phát run, mang theo tiếng khóc nức nở giải thích: “Ta không phải cố ý, thuốc, thuốc quá đắng, đại nhân, đừng……”
Hắn mặc kệ, lột sạch sẽ cả người nàng, thật ra hắn chỉ tính dọa một chút, không ngờ thấy thân thể nàng lại thay đổi chủ ý.
Tuy cả ngày ở trong ngục, nhưng cơ thể của nàng lại rất sạch sẽ. Một thân mềm mại, da thịt trắng nõn nhuộm một màu hồng nhạt, cơ thể rất đẹp.
Ngày ấy đã muốn làm nàng, cách hồi lâu, người ở trong ngục, không chỉ không thấy dáng vẻ chật vật, ngược lại càng làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-the-dich-chieu/1802632/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.