"Đối với ta?" Chu Thấm Nhiên nghĩ đến lúc trở về dọc theo đường đi An Vương và Dư Tu Bách đối chọi gay gắt, đầu tiên là lập tức lên tiếng phản đối, lại nhìn nha hoàn kia lộ ra biểu tình hiểu rõ, sau đó lại híp mắt nhớ lại, cẩn thận hồi tưởng lại nàng ta đã từng không có chú ý đến một số chi tiết, An Vương đối xử với nàng ta...... Dường như là...... Là có chút quái dị.
Lúc trước nàng ta cho rằng An Vương thích Nguyên Sắt Sắt, xác thật nàng ta có chút đắc ý, nhìn xem, cô nương xinh đẹp như vậy, nam nhân mà nàng thích và nam nhân thích nàng cuối cùng đều thích nàng ta.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Nữ tử không còn kiên nhẫn.
“Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là muốn nhắc nhở tiểu thư một chút, nếu thật sự muốn cứu lão thái gia, vì sao không thử đi một chút tìm An Vương giúp đỡ, nô tỳ còn biết, lúc tiểu thư nhờ người tìm An Vương điện hạ tìm hiểu tin tức của lão thái gia cơ hồ không gặp được trở ngại gì!”
"Tiểu thư vì sao không chịu thử một lần?" Nô tỳ kia nói xong lời cuối cùng, lại trực tiếp quỳ gối trước mặt Chu Thấm Nhiên, nghe thanh âm phát ra, liền biết trên đùi nàng ta sẽ xuất hiện một vài vết bầm tím.
"Tiểu thư...... "
“Ngươi đi xuống trước đi!" Chu Thấm Nhiên buông đũa, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, để nô tỳ lúc đi ra ngoài cũng thu dọn bát đũa mang theo luôn.
“Dạ." Mặc kệ nàng ta có bại lộ hay không, vì tỏ vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doat-truc-ma-ban-qua/58427/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.