Từ vẻ mặt của bà cụ, Giản Ương nhận ra Chu Ôn Dục đã thành công qua cửa.
Lửa đã nhóm xong, thức ăn cũng chuẩn bị tươm tất.
Bà cụ rõ ràng bị Chu Ôn Dục tâng bốc đến lâng lâng, đuổi Giản Ương đang phụ nấu ăn sang một bên: "Con với Tiểu Dục ra ngoài dán câu đối đi, chỗ này để bà lo là được."
Giản Ương vốn còn lo bà nấu nhiều món thế sẽ mệt, nhưng thấy bà cụ phấn chấn như vậy, xắn tay áo lên định làm một bữa ra trò, bèn nuốt lời khuyên can vào trong.
Câu đối đã mua từ trước, Giản Ương cùng bà cụ chọn rất lâu ở chợ.
Tết hai năm trước, cô cùng bà dán câu đối mệt bở hơi tai.
Giản Ương phải đứng lên ghế, bà lại bị loạn thị nên nhìn không rõ, cứ bảo dán thẳng rồi, nhưng cô xuống nhìn lại thấy lệch, lật đi lật lại chỉnh sửa mãi mới xong.
Giờ cô quét mắt nhìn chiều cao của Chu Ôn Dục, anh chỉ cần kiễng chân, giơ tay lên là có thể dán xong câu đối một cách nhẹ nhàng.
Đúng là công cụ dán câu đối hữu dụng.
Giản Ương trải câu đối ra, ngồi xổm xuống xác nhận vế trên vế dưới.
Chu Ôn Dục lập tức nắm lấy cơ hội, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, đầu tựa lên vai cô.
Tò mò hỏi: "Câu đối để làm gì thế Ương Ương?"
"Tống cựu nghinh tân, cầu phúc nạp tường, cầu nguyện may mắn."
Thấy anh nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên câu đối, Giản Ương bèn kiểm tra thành quả học tiếng Trung của anh dạo gần đây: "Anh nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-em-hoe-co/2963160/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.