Giản Ương không rõ bà nội đang nghĩ gì khi phải đối mặt trực tiếp với Liik. Liệu bà có giống cô của hai năm về trước, cảm thấy mình bị vẻ ngoài ngoan ngoãn, đáng thương của chàng trai ngoại quốc này đánh lừa hay không.
Dù chuyện mẹ mất sớm, cha lấy vợ khác là sự thật đau lòng, nhưng việc sở hữu trang viên rộng lớn, nuôi cả sư tử và tiền tiêu ba đời không hết cũng là sự thật. So với những người phụ nữ số khổ như hai bà cháu, cuộc sống này thoải mái hơn quá nhiều.
Liik lúc này vẫn đang cố tỏ ra ngây thơ, chân thành vô hại. Nó nghiêng cái đầu to bự, nhìn chằm chằm vào bà cụ. Thấy không được phản hồi, nó lại khẽ gầm gừ "hừ hừ" hai tiếng như để chào hỏi.
Chu Ôn Dục đứng bên cạnh nhiệt tình đề nghị: "Bà nội, bà có thể lại gần xem Liik kỹ hơn đấy ạ." Nói rồi anh kéo khóa áo lên, hào hứng muốn dắt nó qua, "Liik rất nghe lời và ôn hòa. Ngày mai nó còn phụ trách đưa nhẫn cho con và Ương Ương nữa đấy."
Bà cụ sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, vội xua tay lia lịa giữa không trung: "Không, không được đâu, để lần sau đi."
Giản Ương thấy bà tạm thời chưa đến mức sợ tái mặt hay tim đập nhanh thì thầm thở phào, thầm nghĩ tố chất tâm lý của bà cụ cũng khá vững. Cô đưa mắt ra hiệu cho Chu Ôn Dục biết điểm dừng, Liik quá hiếu động, lỡ may kích động một chút có khi lại làm bà cụ bị thương.
Không cần vội, sau hôn lễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-em-hoe-co/2963170/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.