“Vương Nguyệt, cô có suy nghĩ gì không?” Triệu Hồng Cương đột nhiên hỏi Kỷ Hi Nguyệt. Nãy giờ cô vẫn luôn im lặng, sắc mặt thì tái nhợt.
Long Bân cũng rất lo lắng cho Kỷ Hi Nguyệt. Từ hiện trường quay về cô vẫn luôn trầm tư, sắc mặt thì càng lúc càng khó coi, như thể đang mắc bệnh hiểm nghèo.
“Vương Nguyệt, thật sự xin lỗi cô. Là do cảnh sát lơ là, nếu không vụ án mạng thứ hai cũng sẽ không xảy ra..” Đội trưởng Trương cũng rất tự trách. Nếu bọn họ tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt trăm phần trăm thì đã điều động thêm nhiều cảnh sát, chứ không phải chỉ cử hai người qua đó xem.
Hơn nữa, tên tội phạm đột nhập vào hiện trường vụ án bằng hẻm sau, mà xe cảnh sát lại dừng ở bên đường phía trước cách đó không xa, đây hoàn toàn là một cách nghĩ may rủi.
Nhưng nếu tin tưởng Vương Nguyệt triệt để, có lẽ bọn họ đã tóm được hung thủ, hoặc là hung thủ cũng không dám sát hại nạn nhân thứ hai.
Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt nhìn anh ta, cuối cùng cũng mở miệng: “Đội trưởng Trương, tôi hiểu cho các anh mà. Dù sao tôi cũng không phải là thần tiên. Không phải khi nào tôi cũng đúng một trăm phần trăm, các anh cũng không có lý do gì để tin tưởng tôi một trăm phần trăm.”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, nếu hôm qua cô nói với họ là cô chắc chắn một trăm phần trăm, có lẽ họ sẽ coi trọng thêm một chút và vụ án thứ hai này sẽ không xảy ra chăng?
Cho nên cô cũng đang tự trách mình. Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1019712/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.