Trần Thanh căng thẳng nói: “Tôi sợ về sau cô lại tới làm phiền tôi, cho nên giữ lại chút đồ thôi. Cô yên tâm. Chỉ cần cô không đến quấy rầy tôi, tôi cũng sẽ không tung ảnh khỏa thân của cô ra ngoài. Cô không cần mặt mũi nhưng tôi vẫn cần.”
Trần Thanh chụp lại vài bức ảnh xong, cảm giác yên tâm hơn rất nhiều, sau đó khom lưng cúi chào bọn anh Đào rồi lật đật tháo chạy.
“Trần Thanh, anh là đồ khốn nạn!” Châu Lê nhìn cánh cửa đóng sập lại mà tức đến phát run.
Sau đó cô ta nhìn chằm chằm vào anh Đào, “Anh Đào, có thể cởi trói giúp tôi được không? Tôi sẽ chuyển cho anh sáu nghìn ngay, khoản còn lại anh cũng phải để tôi đi tìm người mượn đã đúng không?”
Anh Đào nháy mắt với đối phương, một tên liền đi qua cởi trói cho Châu Lê, Châu Lê lật đật cầm áo quần mặc vào người, sau đó lấy di động chuyển sáu nghìn của Trần Thanh qua cho anh Đào.
“Anh Đào, các anh có thể về trước được không? Ba ngày! Cho tôi ba ngày tôi sẽ đem một vạn chín đến trả các anh, nhất định trả.” Châu Lê nói.
“Châu Lê, cô tưởng ông đây là đồ ngốc à? Ông đây mà xoay người đi thì cô sẽ bỏ chạy liền. Cô tự nói xem ở Cảng Thành này cô mướn phòng bao nhiêu lần rồi?” Anh Đào khinh thường cô ta.
Châu Lê nhất thời biến sắc. Quả thực cô ta đã không ít lần kêu bọn anh Đào làm chuyện thất đức, nhưng mỗi lần xong việc đều tiền bạc sòng phẳng, chỉ có lần này là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1020281/chuong-684.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.