Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Sếp, anh nói linh tinh gì vậy? Ai sắp kết hôn, ai sắp từ chức chứ?”
“Không phải à? Thế thì tốt, thế thì tốt. Vương Nguyệt, cô đừng để bị cám dỗ đấy. Công việc của cô đang xuất sắc như vậy, sau này chắc chắn sẽ đi lên. Bản thân tự kiếm tiền mà tiêu cho tự tại, tuyệt đối đừng vì một phút nóng nảy mà lấy chồng sớm quá.”
Lời nói của Lộc Hùng lập tức vấp phải phản đối của những người phụ nữ khác.
“Sếp, anh nói thế là không đúng nhé. Đàn ông giàu có như vậy nhất định phải gả, cho dù có ly hôn thì cũng được một nửa gia sản, từng ấy thôi là không biết phải phấn đấu bao nhiêu năm mới có được, anh đừng phỉnh Vương Nguyệt.”
“Đúng đấy, phải tôi thì tôi đã gả từ lâu rồi, còn cần đi làm gì nữa.”
“Đúng đúng đúng, giàu có thế cơ mà, quan trọng là hào phóng nữa. Ôi trời ơi, sao không gặp phải tôi nhỉ.”
“Món quà mắc tiền nhất của chồng tôi tính tới tận bây giờ chỉ là một chiếc di động thôi. Nhưng thật sự không so sánh được, nếu không tôi sẽ tức chết.”
Mấy người phụ nữ trong văn phòng nhao nhao cả lên.
“Các cô im lặng hết cho tôi. Có biết vì sao các cô mãi vẫn chưa đạt được thành tích, không có tiền đồ như vậy không? Chính vì suy nghĩ này của các cô nên trong công việc không hề biết cố gắng, chỉ một lòng mong tìm được một người chồng đại gia cho xong đấy.” Lộc Hùng bực bội nói.
“Sếp, anh nói vậy cũng không đúng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1020307/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.