Kỷ Hi Nguyệt thấy Tiền Vạn Hạo đang ngồi gật gù trên hàng ghế sát tường thì vô cùng kinh ngạc. Xem ra chú Tiền đã ở đây cả đêm. Tiền Giang Thành là con trai bảo bối của ông ây, ông ấy cũng không thể bỏ mặc được.
Kỷ Hi Nguyệt định đến chào hỏi, nhưng nghĩ lại đành thôi, dù sao bây giờ cô cũng đang là dáng vẻ của Vương Nguyệt.
“Cô Vương Nguyệt, Tiền Giang Thành là người nào?” Trần Khanh sợ nhận sai.
“Oh, là anh ấy! Có thể đưa ra ngoài trước rồi hỏi được không?” Kỷ Hi Nguyệt thấy ở đây nhiều người không tiện hỏi, có thể vào phòng thẩm vấn thì càng tốt.
“Vậy các cô vào phòng thẩm vấn đợi đi, tôi sẽ đưa người sang đó.” Trần Khanh đáp.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, nói một tiếng cảm ơn. Vừa mới xoay người, đột nhiên va phải ai đó đang lật đật bước vào.
Kỷ Hi Nguyệt lùi lại phía sau, miệng liên tục xin lỗi, sau đó ngước đâu lên nhìn người đó.
Vừa chạm mặt, Kỷ Hi Nguyệt đã thoáng sững người. Người đàn ông có chút quen mắt.
“Cô gái, đi đường phải nhìn trước ngó sau chứ.” Người đàn ông có phần mất kiên nhẫn.
Nói xong người đàn ông đó bước thẳng tới phòng tạm giam. Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu, nhìn thấy anh ta đi tới cửa phòng tạm giam, một người thanh niên bên trong bật dậy, cuống quýt nói: “Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi. Anh mau cứu em ra ngoài đi!”
“Gấp gáp cái gì. Cứ xoắn xúyt cả lên. Cậu cũng đâu phải tội phạm, cùng lắm chỉ để hỗ trợ điều tra. Luật sư đang trên đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1020371/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.