La Hi lập tức đi qua. Kỷ Hi Nguyệt ghé sát tai anh ấy nói mấy câu, sắc mặt La Hi thoáng đanh lại rồi ra ngoài.
Đương nhiên là Kỷ Hi Nguyệt đã kêu anh ấy đi xem lại camera, để coi rốt cuộc là ai đã lấy cắp dây chuyền của cô.
Đột nhiên Trần Thanh đứng lên, cầm tập văn kiện đi về hướng văn phòng của Lộc Hùng.
“Chị Nguyệt, anh Trần từ chức rồi.” Liễu Đông ghé đầu qua nói.
“Ồ? Sao cậu biết?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Sáng nay em đến thì gặp anh Trần ở trong thang máy. Đừng nói có bao nhiêu ngượng ngùng nữa. Anh ta nói là anh muốn từ chức, không còn mặt mũi đâu để làm công việc này nữa.” Liễu Đông nhếch miệng nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Liễu Đôn, sợi dây chuyền của tôi bị mất rồi.”
“Sao cơ!”Liễu Đông giật mình hét lên, “Chị Nguyệt, chị, chị báo cảnh sát chưa?”
“Chuẩn bị đây!” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nheo mắt.
“Làm sao thế, Vương Nguyệt, Liễu Đông? Xảy ra chuyện gì à?” Anh Hâm bên này hô lên.
Liễu Đông liền nói: “Chị Nguyệt nói sợi dây chuyền kim cương của chị ấy bị ăn trộm rồi.”
Nháy mắt, cả văn phòng ai nấy cũng tỏ ra kinh hoàng.
“Tiểu Nguyệt, cô ngốc à? Đồ vật quý giá như thế mà cô bỏ ở văn phòng ư?” Con ngươi của Cố Du Du như muốn rớt ra ngoài.
“Văn phòng vốn dĩ là chỗ an toàn nhất mà. Có camera và ngăn kéo có ổ khóa. Tôi cũng đâu ngờ là có người gan lớn như vậy, dám tới ngăn tủ của tôi để trộm đồ.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/1020461/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.