Một trận mũi tên hàn quang dày đặc vươn không trung lao đến, vượt qua đỉnh đầu Thẩm Quyết, bắn vào đầu ngựa Hãn huyết.
Con ngựa hí một tiếng rồi quỳ sụp xuống, thân thể to lớn trượt trên mặt đất, trượt tới gần bên người Thẩm Quyết và Ngụy Đức, bùn đất văng lên rơi đầy mặt hai người. Đại hoàng tử thét một tiếng rồi bị văng ra ngoài, hung hãn đập xuống đất.
Thẩm Quyết nghiêng đầu qua, xa xa thấy một thanh niên mặt mũi lạnh lùng ngồi trên lưng ngựa, trường cung còn giơ ở trong tay.
Đại hoàng tử ngã bể đầu chảy máu, hôn mê hồi lâu tỉnh lại, đau đớn từ bắp chân mới xông lên, cơn đau ùn ùn bủa vây lấy toàn bộ thần kinh hắn.
"Đau... Đau a... !"
Đám phiên tử kinh hoảng thất thố vây lại, Ngụy Đức gạt mọi người ra, vừa kêu truyền thái y, vừa kiểm tra thương thế Đại hoàng tử. Mấy phiên tử khác ba chân bốn cẳng đem Tư Đồ Cẩn kéo xuống, đẩy tới bên cạnh Ngụy Đức.
"Công công, người này... Người này bắn ngựa cứu người, nhưng hại Đại hoàng tử ngã ngựa, nên xử trí như thế nào?"
Thẩm Quyết mím môi, dùng đầu gối lê về phía trước, dập đầu nói: "Tư Đồ giáo úy vì cứu người tình hữu khả nguyên, xin công công khoan từ."
Tư Đồ Cẩn bình tĩnh quỳ xuống , tựa như kẻ sắp gặp đại họa không phải hắn vậy.
"Ẩu tả!" Ngụy Đức quát một tiếng chói tai , nói, "Chúng ta chính là tiện mạng há có thể so với điện hạ cành vàng lá ngọc? Nếu có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-chu-co-benh/1640036/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.