P2 –
Mùa hè ở châu Úc, trời xanh thăm thẳm, cao vút mênh mông.
Thế nhưng, ngồi ở khoang hạng nhất, Sở Tư Nhan ngay cả trong giấc mộng cũng cảm thấy lạnh.
Trong mộng...
Người cha yêu dấu, người từ khi qua đời đến giờ chưa từng xuất hiện trong những giấc mộng của cô lúc này lại đang mỉm cười nhìn cô...
'Nhan Nhan, con phải sống thật tốt, đừng để ba lo lắng.'
'Nhan Nhan, nếu như con nhớ đến ba thì hãy nhìn lên những vì sao trên trời, nếu thấy ngôi sao nào nhấp nháy chính là ba đang nhìn con đó.'
Nhưng ba ơi, ba rời con đi lâu như vậy rồi mà con chưa từng nhìn thấy trên trời có ngôi sao nào nhấp nháy với con cả.
Trong mộng...
Người mẹ xa lạ, người mẹ mới vừa rời đi cô cách đây không lâu nhìn cô bằng ánh mắt lo âu...
'Con với Đường Nhĩ Ngôn ở cùng một chỗ, sẽ không có kết cuộc tốt...'
Tại sao? Tại sao phải nguyền rủa con gái mình như thế? Cô không biết, lúc đó ngoại trừ đi theo bên cạnh Đường Nhĩ Ngôn thì còn có con đường nào khác tốt hơn để đi hay không?
Trong mộng...
Trên gương mặt nghiêm lạnh của Đường lão thái gia là nụ cười khiến người ta không rét mà run...
'Nha đầu, ta muốn thu cháu là cháu nuôi nhưng cháu cự tuyệt thì sau này đừng hối hận.'
Trong mộng...
Còn có Đường Mân, người đàn ông âm lạnh, hiểm ác như một con rắn giang đôi tay ác ma về phía cô, sít sao bắt lấy...
'Đừng...đừng mà...'
Trong đám sương mù vô cùng vô tận kia, Sở Tư Nhan điên cuồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-gia-sung-hon/2494607/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.