Lúc Sầm Tĩnh Di và Phó Minh Trạch xuyên qua đại sảnh của quán bar định vào thang máy lên phòng riêng của nhà họ Sầm ở tầng trên cùng thì Phó Minh Trạch chợt vỗ vai cô, Này, người bên đó nhìn rất giống bạn trai cũ của em.
Sầm Tĩnh Di nhìn theo hướng hắn chỉ, vừa khéo bắt gặp ánh mắt Ôn Nhã Húc đang nhìn về phía mình, từ lần tình cờ gặp nhau ở bãi đỗ xe đó, đây là lần thứ hai hai người gặp nhau.
Từ lúc nào thì hắn cũng thích đến quán bar rồi ?
Cô dời tầm mắt đi hướng khác, lúc nhìn thấy cô gái ngồi đối diện hắn, cô gái kia cũng nhìn cô, dường như nhận ra cô, vẫy tay mỉm cười với cô.
Giáo sư Ôn thật càng lúc càng lợi hại, người đẹp đó không phải bạn học cùng khoa y với họ trước đây đó sao ?
Nhưng mặc kệ hắn lợi hại đến đâu cũng đã không liên quan đến cô rồi.
Đi thôi. Cô xoay người trước, Phó Minh Trạch theo sát phía sau.
Hai người rời đi thật lâu rồi ánh mắt hắn vẫn bám riết không rời.
Cô ấy về lúc nào ? Hồ Thiệu Tuyết nhấp một hớp rượu, nhỏ giọng hỏi.
Chắc là nửa tháng trước. Ôn Nhã Húc rốt cuộc thu hồi tầm mắt, không nhìn Hồ Thiệu Tuyết mà chỉ đăm đắm nhìn vào một góc không có tiêu cự.
Thảo nào, tôi cực khổ cố gắng bấy nhiêu lâu giờ anh lại trở về bộ dạng lúc trước.
Hai năm trước, khi hắn lần đầu tiên tìm cô, thật sự suýt chút nữa Hồ Thiệu Tuyết đã không nhận ra người đàn ông tóc bạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-gia-sung-the-p2/1891335/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.