“Buông ra!” Phương Y Lan cố gắng thoát ra khỏi sự khống chế của anh trong vô vọng.Lúc này, khoảng cách giữa hai người gần trong tầm tay.Thân hình cao lớn của Ngự Cảnh Thần nhốt cô trong một khoảng nhỏ giữa ô cửa.
“Để tôi nhắc nhở cô tại thời điểm này có ít nhất hàng trăm họng súng, nhắm vào các điểm tử của cô từ nhiều góc độ khác nhau.”“Anh-----” Phương Y Lan cắn môi, lúc này, chỉ cần cô dám manh động, nhất định sẽ như cái bia tập bắn.Ngự Cảnh Thần bật cười.Da của anh cực kỳ trắng, gần như không có huyết sắc.
Ngũ quan tinh tế, đường nét sâu, góc cạnh sắc bén, khi cười lên có vẻ đẹp mê người.Ánh mắt chạm nhau!Một ánh mắt đỏ hồng mị hoặc, trong mắt như ngàn bông hoa đào đua nở.Một ánh mắt hẹp dài lạnh lùng, trong mắt có những con sóng dập dờn kinh sợ.Hơi thở hòa quyện vào nhau.Cô khẽ hé môi, đôi môi xinh đẹp và hơi thở như hương hoa lan.Đôi môi anh nhợt nhạt, toát lên vẻ lạnh lùng nhưng vẫn đẹp mê hoặc.Hô hấp Phương Y Lan như ngưng trệ, tức giận quay mặt đi, tránh né hành vi thô lỗ của người đàn ông: “Nhìn cái gì mà nhìn!”Rõ ràng cô đã nhìn anh một lúc.Thật quá mất mặt.“Nhìn xem cô có cái gì mà có thể khiến Victor dám liều mạng khiêu khích tôi.”Ngự Cảnh Thần nhàn nhạt thu tay lại.Hơi thở của Phương Y Lan đột ngột nặng nề, và cảm giác nguy hiểm trong não cô cứ tăng lên.“Tôi muốn biết liệu cô có đủ bản lĩnh khiến tôi bỏ qua tất cả để chiến đấu với Victor và khiêu khích cả gia tộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-nhat-chuyen-sung/191128/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.