Cố Duệ thấy Hứa Hằng đến, miệng cười như có như không, cầm quyền hành lễ.
“Hoàng huynh, cũng không có gì, chỉ là thần đệ đi qua đây, vừa hay bắt gặp Mỹ tài nhân đây đang trổ tài thổi kèn lá nên có đứng lại thọ giáo một phen.”
“Ồ?” Hứa Hằng nhướng mày, vừa có vẻ ngạc nhiên, lại vừa tỏ ra hứng thú.
Tuệ Tâm miệng cười mà tâm không cười. Vương gia ơi vương gia, người thấy ta như vậy chưa đủ mất mặt hay sao? Còn muốn để hoàng thượng cũng cười ta nữa hay sao?
“Hoàng huynh, thần đệ không quấy rầy hai người. Thần đệ trở về Dưỡng Tâm điện chờ người trước.”
Cố Duệ chắp tay hành quyền, sảng khoái cười lớn, xoay người rời đi. Tuệ Tâm xấu hổ cúi đầu, không dám ngẩng mặt nhìn Hứa Hằng, hai vành tai cũng đỏ cả lên. Hứa Hằng nhìn ráng mây chiều trên gương mặt nàng, tâm tình tự nhiên cũng thoải mái hơn nhiều, nhẹ giọng nói.
“Thổi cho trẫm nghe một chút.”
Tuệ Tâm nghe vậy giật mình, vò nát phiến lá trong tay.
“Hoàng…hoàng thượng, thần thiếp vốn không biết thổi kèn lá, chỉ là lúc đi ngang đây, đột nhiên cao hứng. Không ngờ lại bị vương gia bắt gặp, khiến hoàng thượng cùng vương gia chê cười rồi.”
Hứa Hằng mỉm cười, hái một phiến lá xuống, đưa tới cho Tuệ Tâm.
“Nào, để trẫm nghe thử một chút.”
“Hoàng thượng…” Thật là không được mà.
“Hửm?”
Tuệ Tâm nhăn nhó, đón lấy phiến lá trong tay Hứa Hằng, đặt lên miệng, dùng sức thổi.
Một tràng âm thanh khiến người ta mất mặt một lần nữa vang lên. Tuệ Tâm quỳ sụp xuống đất, bối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-sung-ai-phi/380872/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.