Tầm Thiên Hoan thở phì phì trở lại trong phòng bệnh, ngồi trên xe lăn, sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm dần dần yên tĩnh, chính là, càng tĩnh tâm lại càng áp lực, tựa hồ từ đáy lòng có con sâu nhỏ gặm nhấm......
Đau quá......
Tầm Thiên Hoan gắt gao cắn môi, nhịn đau, không để cho mình khóc lên, nước mắt trong lúc lơ đãng lại chảy xuống....
Tầm Thiên Hoan nhanh chóng lau mắt, cô tại sao phải khóc, có cái gì phải khóc? Âu Dương Tịch hoa tâm cũng không phải chuyện mới mẻ gì, hơn nữa từ khi vừa mới bắt đầu cô đã biết không phải sao? Cho nên có cái gì phải khóc, hoàn toàn không cần phải... bởi vì sự việc này mà khóc! Mất mặt!
Âu Dương Tịch đứng ở cửa phòng bệnh do dự kêu một tiếng: “Thiên Hoan....”
Tầm Thiên Hoan nghe tiếng giật mình, nhanh chóng lau lau khóe mắt, hít hít cái mũi, cắn răng, nhìn ngoài cửa sổ, bỏ mặc Âu Dương Tịch.
Âu Dương Tịch bước nhẹ đến phía sau, khom người tiến sát đến Tầm Thiên Hoan, ôn nhu nói: “Thiên Hoan làm sao vậy? Tức giận?”
Tầm Thiên Hoan hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý tới hắn, ngực còn thoáng cái co rút đau đớn, đều là vì hắn, hại lòng của cô như vậy đau nhức!
“Đừng giận anh được không?”
Thanh âm của Âu Dương Tịch nhu hòa, từ phía sau hoàn ở thân thể của cô, gò má dựa vào đầu của cô hết sức ôn nhu.
Tầm Thiên Hoan lạnh lùng cứng ngắc âm thanh nói: “Bỏ đi!”
Âu Dương Tịch như dính vào trên người của cô, nói tiếp: “Đừng giận anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-sung-chi-dau/633447/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.