Đêm khuya thanh vắng, thanh âm câu tịch.
Tân phòng ôn noãn, hỉ tự thiếp mãn trên cửa.
Nguyên bản vốn phải là cảnh hai người ôn nhu lưu luyến, kiều diễm cộng hưởng, lúc này trong phòng lại chen chúc đám người quá phận. Ba cái đại bóng đèn sáng ngời hoàn toàn không để ý tới sắc mặt khó coi muốn đánh người của tân lang, vẻ mặt vẫn tự nhiên ngồi vây quanh nói này nói nọ, tỏ vẻ đánh chết cũng không đi.
“Mộ Dung,” Lâm Đình Hiên sau khi đã phi thường kiềm chế, im lặng thật lâu, rốt cục không thể nhịn được nữa. “Đêm đã khuya, ngươi cũng nên trở về ngủ đi.” Hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Nga,” Mộ Dung Tuyên thực nghĩa khí nói, “Ta không mệt. Hôm nay là ngày vui của ngươi, ta đây làm huynh đệ tự nhiên muốn phụng bồi thật lâu, ngươi không cần cảm tạ ta.”
“Hảo ý của ngươi lòng ta đã lĩnh,” Lâm Đình Hiên lạnh lùng, “Ngươi không mệt, nhưng ta…”
“Ta cũng không mệt.” Lôi Ngọc không nhanh không chậm chặn lời hắn, biểu cảm cực kì sung sướng.
“…” Dựa vào kinh nghiệm ở chung từ nhỏ, Lâm Đình Hiên tinh tường nhìn ra trong đáy mắt Lôi Ngọc chớp động tia sáng xấu xa. Dưới tình huống này, vẫn là nói năng nên thận trọng, tránh vô duyên vô cớ thành vật hi sinh.
“Khụ,” Tô Phóng ho khan một tiếng, “Bản thân ta muốn hỏi thăm thương thế của Chỉ Nhi một chút.”
“Đại ca,” Đã sớm tự mình xốc khăn voan đỏ, Trữ Chỉ Nhi ngẩng đầu trả lời, “ Đây là do ta hôm nay đi đường không cẩn thận bị cỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-thu-diem-vuong-lenh/1602515/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.