Vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh, giọng điệu có chút chế giễu.
"Bây giờ các người”.
"Chịu ngồi xuống nói chuyện rồi sao?"
Thư viện Thiên Phủ.
Hai bóng người từ trên trời nhanh chóng hạ xuống.
Bay thẳng về phía sau núi.
Đó chính là Hồn Hư Tử và Chấn Huyền.
Khuôn mặt của Hồn Hư Tử đanh lại, nếu như thứ đó xảy ra chuyện gì bất trắc thì phía tổng viện nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Chẳng bao lâu, hai người bọn họ đã đến bên đầm nước ở phía sau núi.
"Trận pháp vẫn còn nguyên vẹn”.
Chấn Huyền nhìn đầm nước u tối vẫn còn nguyên vẹn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đi xuống đó xem trước đi”.
Hồn Hư Tử lấy ra một lá ngọc phù nhỏ, lá ngọc phù phát ra ánh sáng mờ ảo, bắt đầu xâm nhập vào từng tầng từng tầng của trận pháp.
Đó là chìa khóa để vào đầm nước u tối này.
Một lúc sau, cả hai xuống dưới tận đáy sâu.
Trước mặt là một hang động, vách trong của hang được bao phủ bởi những đường sọc đen.
Trên tế đàn ở trung tâm, có một vài sợi lông tơ mảnh mai bay lơ lửng.
"May quá”.
Lúc đó Hồn Hư Tử mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, xem ra con yêu thú đó không phải nhắm vào thứ này.
"Đại nhân, chúng ta quá lo lắng rồi
"Mặc dù đó là một thánh thú, nhưng nó cũng không thể tiếp cận một thứ tối cao như vậy”, Chấn Huyền nói.
"Liên quan đến chuyện thiên mệnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-thien-ha/2004203/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.