140: Chân Thân Cây Vỡ Lòng
“Phú Quý?”
Vũ Hồng cũng ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: “Tiền bối, lão sư của ta không cùng tộc với Chiến Hùng Viễn Cổ, ông ấy giống với chúng ta, đều là con người”.
“Nó chính là gấu con của tộc Chiến Hùng, chỉ cùng sống trong thế giới đó mà thôi”.
Diệp Thần Phi gật đầu, hắn cũng không muốn nói chuyện với một con gấu cho lắm đâu.
“Nếu người đó đã đoán trước ta sẽ đến thì chúng ta đi thôi”, Diệp Thần Phi nói.
“Mời đi bên này”.
Vũ Hồng khom người, nhường đường.
Diệp Thần Phi đi thẳng về phía trước, Loan Điểu bảy màu cũng vội vàng bay theo.
Khi đi ngang qua Vũ Hồng, gấu con còn cho hắn ta một ánh mắt đáng thương.
Nhưng Vũ Hồng cũng chỉ bất đắc dĩ nhún vai.
Bọn họ đi rồi, Vũ Hồng mới cúi đầu xuống nhìn cư dân hoàng thành vẫn chưa hoàn hồn lại, khẽ thở dài.
“Lão sư, hắn là kẻ mà người muốn tìm thật ư?”
“Lúc nãy, hắn không hề tiếc thương cho mấy ngàn vạn sinh linh này một chút nào”.
Sau tiếng thở dài, Vũ Hồng đi theo bọn Diệp Thần Phi, chẳng thèm liếc mắt nhìn hoàng đế Vĩnh Đông đang hấp hối dù chỉ một lần.
Một lát sau, bọn Diệp Thần Phi đi tới cung điện cao nhất của hoàng thành.
Nơi này nằm trên những tầng mây, nhưng sau lưng nó vẫn còn một mảnh núi non sông suối, tiên ý quẩn quanh.
“Cửa vào tiểu thế giới nằm ở đây”.
Vũ Hồng dừng bước, chỉ vào một cái hồ nước nhợt nhạt.
Ánh mắt Diệp Thần Phi chợt lóe, xuyên qua thiên đạo,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-thien-ha/2004376/chuong-140-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.