Ngoài cách quỳ xuống xin tha thì chẳng còn lựa chọn nào khác.
Họ thậm chí còn đã tưởng tượng ra cảnh Lâm Nhất bị Thác Hải đấm vỡ chân nguyên hộ thể bằng một chưởng, đè đầu quỳ xuống đất không thể đứng dậy.
Nghe có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng đây chính là kết cục khi dám nhục nhã chiến giới Thần U!
Soạt!
Nhưng lúc này, trên người Lâm Nhất đột nhiên hiện lên ánh trăng bạc sáng ngời, vô số tia sáng phát ra từ trong cơ thể hắn.
Thanh niên áo xám lơ lửng trên đầu Lâm Nhất lập tức bị ánh trăng bao trùm, hắn ta như kẻ phàm trần rơi xuống nước, mặt đỏ bừng vì nín thở. Hắn ta vô cùng kinh hãi phát hiện khí thế của mình đã bị áp chế, hoàn toàn không thể thi triển ý chí võ học.
Hắn ta chìm vào một dị tượng đáng sợ, nó rộng lớn mênh mông, sâu thẳm vô tận.
Rõ ràng Lâm Nhất đang ở ngay trước mắt nhưng lại mang đến cho hắn ta cảm giác như cách xa một dải ngân hà.
“Nguyệt Mãn Hoa Hương!”
Hai tay Lâm Nhất kết ấn, ngay khi ấn ký xuất hiện, hắn đột nhiên xoè hai tay ra, tay áo nhẹ nhàng tựa mây.
Soạt!
Trăng tròn vành vạnh, trăm hoa ngát hương, ngày lành cảnh đẹp là như thế này.
Một vầng trăng cổ dâng lên từ phía sau lưng Lâm Nhất, ánh trăng bạc bỗng chốc che phủ khắp bầu trời, vô số bông hoa Tử Diên dốc lòng bay múa, toả hương thơm ngát.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1561905/chuong-3656.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.