Song khi họ thấy Lâm Nhất bị đánh bay thì đều cong môi, tên tuổi vô địch của hắn quả nhiên đã bị lật đổ. Cứ đánh hội đồng tiếp thì hắn chắc chắn sẽ bị họ làm cho hao hết chân nguyên, quỳ xuống van nài chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
"Công tử Táng Hoa cũng chỉ thế mà thôi", có yêu nghiệt trên Kim bảng khinh bỉ ra mặt, lạnh lùng nói.
"Chút mánh khóe ấy mà cũng muốn so với giới tử, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, ngây thơ quá rồi đấy".
"Lâm Nhất, còn không quỳ xuống van xin đi, ngày chết của ngươi đến rồi!"
Yêu nghiệt trên Kim bảng bị Lâm Nhất đánh cho bị thương nặng trước đó mặt mày dữ tợn, lạnh lùng quát.
Lâm Nhất nhẹ nhàng hạ xuống trên mái hiên ven đường, lạnh lùng liếc đám yêu nghiệt, gằn giọng nói: "Sắp chết đến nơi rồi còn không biết..."
Dương Sóc bỗng cảm nhận được một khí tức cực kỳ nguy hiểm, ngẩng đầu lên thì phát hiện không biết khi nào thần thụ Thanh Tiêu đằng sau lưng Lâm Nhất đã lớn lên như phổng, sắp bao trùm cả bầu trời. Mà những đóa hoa diên vĩ xuất hiện sau mỗi bước chân hắn lại điểm xuyết trên những nhánh cây như vô vàn ngôi sao.
Dị tượng khủng bố chấn động cả bầu trời ấy khiến người ta sợ hãi.
Kia quả thật là một cảnh tượng khủng khiếp. Ngay khi nó xuất hiện, mọi người hoảng sợ nhận ra cơ thể của mình đã bị đóng đinh không thể nhúc nhích.
Cả đám biến sắc, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ. Lúc này, những yêu nghiệt trên Kim bảng ấy thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1628980/chuong-3753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.