Có điều, thế trận đúng thật có hơi lớn.
Sáu vị yêu nghiệt Kim bảng, hơn mười Chiến Tướng, còn có vài chục nhân tài kiệt xuất Tử bảng một lần nữa dấy lên sát ý, sợ là Giới Tử cũng phải tạm lánh đi duệ khí bực này.
“Quỳ xuống Lâm Nhất, Giới Tử có lệnh, ngươi phải bò vào quảng trường Lăng Phong. Tuy nhiên, chúng ta kính ngươi bất phàm, không muốn ra tay với ngươi, nên tự ngươi hãy bò vào đi…”, có yêu nghiệt Kim bảng cụp mắt, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn Lâm Nhất.
Âu Dương Vũ đeo trường kích trên lưng thản nhiên nói: “Ngươi dám đơn độc đến đây cũng đủ để chứng minh lòng can đảm rồi. Quỳ xuống đi, thiên hạ sẽ không có ai dám chế nhạo ngươi. Quỳ trước Giới Tử cũng không phải chuyện nhục nhã gì… Ngươi chỉ trêu chọc người không nên trêu chọc mà thôi!”
“Lâm Nhất, đừng ép chúng ta ra tay với ngươi, kết cục của ngươi sẽ càng thảm bại hơn đấy!”
Lại có yêu nghiệt Kim bảng lộ vẻ kiêu ngạo, nói một cách vô cùng hống hách.
Đám người trước đó còn sợ hãi, rụt rè, giờ thấy có yêu nghiệt Kim bảng hiện thân thì lộ vẻ mừng rỡ không thôi, trong mắt bắt đầu lóe lên tia hưng phấn cùng sát ý âm u.
Lâm Nhất nhìn quanh một lượt rồi bật cười ha hả, cười xong, sắc mặt hắn đột nhiên sầm xuống, lạnh lùng nói: “Lâm mỗ đã nói từ sớm, hôm nay sẽ không có kẻ nào sống sót. Ta đã đến, quyết một lòng vô địch, bất kể ngươi có là yêu nghiệt Kim bảng gì đó, cản ta ắt phải chết!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1628983/chuong-3750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.