Lâm Nhất liếc nhìn ba người, trong lòng hiểu ra, hắn đã sớm biết quan hệ giữa Phù Vân Kiếm Tông và ba tông khác.
Nơi này, xem ra không thể ở lại được.
Gia chủ Khâu gia vội cười nói: "Lâm công tử xin đừng hiểu lầm, Khâu gia tuyệt đối không có ý xem thường Phù Vân Kiếm Tông. Các vị có thể cho lão phu một chút mặt mũi, tạm gác chuyện hôm nay xuống, trước tiên cùng nhau đối phó Bôn Lôi Ma Kiếm được không?”
Ngạn Đằng lạnh lùng cười, không khách khí chút nào: "Trước đó ta đã cho ngươi mặt mũi rồi, để mấy tên phế vật kia cũng ở lại đây. Nhưng giờ một tên kiến hôi Thiên Phách cảnh, còn không bằng phế vật mà ngươi cũng muốn giữ lại? Ngươi không cho Huyền Vương Điện ta mặt mũi à!"
"Ngạn huynh nói hay lắm!"
Huyền Phi cười lớn: "Lão già ngươi chỉ nghĩ làm sao không đắc tội cả đôi bên, trên đời nào có chuyện tốt đẹp như vậy. Hôm nay ngươi muốn giữ hắn lại, bọn ta sẽ đi. Đừng trách bọn ta không nể mặt ngươi, ngươi giữ cả mèo cả chó, hoàn toàn không coi Tam Tông bọn ta ra gì."
Lôi Lam của Thiên Hạc Lâu thong thả nói: "Ta thấy Khâu gia này sắp suy rồi, khó trách bị Bôn Lôi Ma Kiếm nhòm ngó, ngay cả kiến hôi Thiên Phách cũng phải mời ngồi, đúng là trò cười."
Ba người phách lối cuồng vọng, âm dương quái khí, nhân cơ hội sỉ nhục Lâm Nhất mà hạ thấp tất cả mọi người có mặt.
Trong lòng mọi người tức giận không thôi, nhưng vẻ mặt vẫn bất lực, phần lớn đều không còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1668632/chuong-3912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.