Nếu như không có lần trải nghiệm này, e rằng dù có nửa năm, hắn cũng không thể khiến kén kiếm vỡ ra.
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, lão đầu nhất định là đang nắm giữ Thần Tiêu Kiếm Ý. Lĩnh ngộ kiếm ý chỉ có thể dựa vào bản thân, không thể cho người khác hướng dẫn rõ ràng.
Nhưng hắn ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm, biết làm sao để hỗ trợ bản thân sớm ngày đột phá.
Thanh kiếm này chỉ là một cái cớ thôi sao?
Lâm Nhất lấy Kiếm Thiên Lôi ra, ánh mắt lấp lánh.
Nếu ông ta thực sự muốn lấy lại Kiếm Thiên Lôi, cứ việc cướp đi là được rồi, dựa vào thực lực của lão đầu, quét sạch Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu hẳn cũng không có vấn đề gì.
Cùng là cảnh giới Long Mạch, hắn chỉ dựa vào một đạo long mạch, đã khoa trương hơn cả cửu mạch khác, còn phối hợp cả Thần Tiêu Kiếm Ý, nhân vương bất xuất, ai có thể cạnh tranh?
Cho nên ... mình hiểu nhầm ông ta rồi.
Lâm Nhất trong lòng khẽ giật mình, nhẹ giọng thở dài một hơi, lão đầu này đúng là cứng đầu thật.
Diệp Tử Lăng có trải nghiệm tương tự với ta, khiến ta cảm thấy đồng cảm, lúc đó ta đã quá khích rồi.
Kiếm giả, khi có phong mang, thà gãy chứ không cong.
Nhưng chuyện trên thế gian, thường là cắt không đứt, gỡ chẳng xong. Một kiếm có thể định sinh tử, nhưng lại không thể phân đúng sai.
Két!
Cửa bị đẩy ra, Tiểu Băng Phượng và tiểu tặc miêu không khách khí mà bước vào.
"Ta đoán vết thương của ngươi có lẽ đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1751534/chuong-4136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.