Tần Thiên vẻ mặt nhàn nhã, buông tay xuống, lạnh giọng nói: "Tất cả các chiêu thức của ngươi đều nằm trong dự đoán của ta. Khoảnh khắc ta mở mắt ra, ngươi cũng đã thua rồi."
Tên kia ...
Đám đệ tử Phù Vân Kiếm Tông đều bị khí thế kiêu ngạo của Tần Thiên chọc tức điên lên.
Thua ngay khoảnh khắc mở mắt ra?
Thua trắng tay!
Mọi thứ đều nam trong tầm kiểm soát của đối phương! Rõ ràng là tên kia đang chơi Lâm Nhất sư đệ!
“Nói như thật vậy, hại ta suýt nữa cũng tin. Có điều, dường như ta chỉ rớt vài sợi tóc thôi mà, ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có ... " Lúc này, Lâm Nhất chớp chớp mắt, mỉm cười chế nhạo.
"Chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng, chỉ cần sư huynh muốn là có thể lập tức đánh cho ngươi chia năm xẻ bảy, thật sự không biết ngươi suy nghĩ gì nữa?" Chương Diên bật cười giễu cợt.
"Vậy hả? Vậy làm sư huynh nhà ngươi thử đi ... " Lâm Nhất cười như không cười, nói bằng giọng điệu nghiền ngẫm.
Đối phương thật sự có tính toán kỹ càng. Nhưng mà, từ đầu đến cuối, Lâm Nhất chỉ là cảm thấy tò mò về sự hình thành của mấy thanh kiếm kia, vậy nên mới để mặc cho đối phương ra hết chín kiếm.
Nếu không thì Lâm Nhất đã ra tay đánh trả từ kiếm thứ nhất rồi.
Kể cả như thế thì thế cục hiện giờ vẫn nam hết trong sự khống chế của Lâm Nhất. Lâm Nhất không có bao nhiêu áp lực.
“Ngươi muốn thấy máu hả? Ta sẽ làm theo ý ngươi ... "
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1801693/chuong-4238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.