Ngoài một số yêu quái ngu ngốc không có mắt ra, về cơ bản đều sóng yên biển lặng, một hàng người thuận lợi rời khỏi rừng già Huyết Cốt.
Tia nắng ban mai chói chang rọi xuống, Bạch Thu Thuỷ phẩy tay để những người khác lui xuống, lưu lại một mình Lâm Nhất để nói chuyện.
“Chuyến này, may nhờ có Lâm công tử ra tay giúp đỡ”.
Bạch Thu Thuỷ thật lòng nói lời cảm ơn, chuyến đi này đặc biệt nguy hiểm, vậy mà lại gặp phải tán tu Huyết Cốt.
Nếu như không phải Lâm Nhất kịp quay trở về thì hậu quả thật không dám nghĩ tới.
Trong lời đồn, những võ giả rơi vào tay tán tu Huyết Cốt đều sẽ bị giày vò đến chết, một chữ thảm cũng không thể hình dung được hết hậu quả.
“Bổn phận mà thôi, ta nếu như đã nhận nhiệm vụ của Tông môn thì sẽ bảo vệ cô chu toàn, đây đương nhiên là trách nhiệm của ta”.
Lâm Nhất khẽ ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Huống hồ, lần này còn lấy được ba túi trữ vật của ba đại tán tu Huyết Cốt, cũng coi như có thu hoạch lớn. Ở sâu trong Linh cốc, ta cũng đã gặp được một cơ hội hiếm có, nói đến còn phải cảm tạ Bạch tiểu thư đã đưa ta theo vào rừng già Huyết Cốt”.
Nếu như không có Bạch Thu Thuỷ dẫn đường, hắn chắc chắn là không thể tìm được đường vào Linh cốc.
“Ở sâu trong Linh cốc cũng có thu hoạch?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.