Nụ cười trên mặt ông ta lập tức trở nên ngượng nghịu.
Phù Quang xoay người lại, nhíu mày, trông có vẻ không được vui.
“Đường chủ Mạc, chẳng phải khi nãy ông nói với ta Lâm Lang Các trữ quá nhiều đan dược, tạm thời không cần Luyện Dược sư vào ở sao?”
Khô Vân đại sư không cam lòng hỏi, ông ta muốn hỏi cho rõ tại sao!
Ông ta cũng là khách khanh của Lâm Lang Các, dù danh hiệu Luyện Dược sư hai sao chưa được vững nhưng cũng là Luyện Dược sư hai sao đứng đầu.
Ông ta đã hợp tác với Lâm Lang Các nhiều năm, có lời gì không thể nói thẳng chứ, cớ sao lại sỉ nhục ông ta như vậy?
Bị vạch trần ngay tại chỗ, đường chủ Mạc vô cùng lúng túng, cười ngượng ngùng: “Khô Vân đại sư đừng hiểu lầm, ta mời Phù Quang đại sư đến chỉ để ôn chuyện thôi, ông đừng suy nghĩ nhiều quá”.
“Ông còn nói dối ta à? Coi ta là kẻ ngu sao? Rõ ràng vừa rồi ta nghe thấy...”
Thấy đường chủ Mạc vẫn nói dối mình, cuối cùng Khô Vân không nhịn được nữa hét lên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/813054/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.