Lão đường chủ Mạc vừa cự tuyệt họ khi nãy, lúc này đang khúm núm, mặt mày hớn hở, đích thân đỡ Phù Quang và Liễu Nguyệt xuống ngựa.
Loáng thoáng có thể nghe được ông ta hào hứng nói: “Mau! Mau treo biển hiệu của Phù Quang đại sư lên, thông báo cho cả thành biết Phù Quang đại sư sẽ ở Lâm Lang Các một tháng, đây chính là vị đại sư có thể vẽ được Linh văn hai sao!”
Bụp!
Chiếc roi ngựa trong tay Khô Vân đại sư rơi xuống mặt đường Đế Đô phủ đầy tuyết, khuôn mặt già nua không còn chút máu, trắng bệch như tuyết, còn thê lương hơn cả đêm rét ở Đế Đô.
Một tháng trước, Lý Vô Ưu nói rằng gió tuyết ở Đế Đô không bằng hoang nguyên Mạc Bắc.
Nhưng Lâm Nhất bảo Đế Đô lạnh hơn, lúc đó hắn ta không hiểu nhưng bây giờ đã hiểu, thứ lạnh không phải là gió tuyết ở Đế Đô mà là lòng người...
Trong làn gió tuyết lạnh lẽo, ba người đều cảm thấy lạnh buốt từ thể xác lẫn tinh thần, cực kỳ phẫn nộ.
Lúc nãy đường chủ Mạc còn nói gì mà đan dược dự trữ quá nhiều, không cần Luyện Dược sư vào ở.
Thậm chí không muốn mời họ vào nghỉ chân.
Lời còn chưa nguội, vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nhưng ngay sau đó ông ta đã cung kính mời Liễu Nguyệt và Phù Quang vào trong, còn định thông báo cho cả thành về biển hiệu của Phù Quang.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.