Nghe ý hắn nói, Bùi Túc không phải thật lòng muốn cưới vợ, mà chỉ để che đậy sự thiếu sót trong tính cách của mình.
Trong lòng thoáng dâng lên một chút khó chịu, ta nheo mắt lại, chợt nhận ra vị nhị công tử này không đơn giản.
Trước mặt đại tẩu mới mà nói những lời như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?
Bùi Tẩy Nghiễn thấy sắc mặt ta hơi khác thường, lập tức cắt ngang câu chuyện, tự mình uống một ngụm trà:
"Thất lễ rồi, nói hơi nhiều. Mong đại tẩu đừng để tâm."
Ta giữ vẻ mặt bình thản, mỉm cười đáp:
"Không sao, đệ muội còn chưa tỉnh, ta xin phép cáo từ trước."
10
Khi đi ngang qua tiền viện, ta phát hiện có điều gì đó khác lạ, liền hỏi lão bộc đang quét sân:
"Những dụng cụ tra tấn để ở đây đâu rồi?"
Lão bộc là người hầu thân cận của Bùi Túc, tuổi đã cao, tính tình hay lải nhải, bèn đáp:
"Phu nhân không biết rồi, mấy hôm trước đại công tử bảo người đem hết dụng cụ tra tấn đi, nói là từ nay xét xử phạm nhân sẽ chuyển hết ra ngục giam, không xử trong phủ nữa."
"Nhà là nơi để ở, mấy thứ ấy nhìn vào thật đáng sợ."
Lão cười cười, lắc đầu tự nói:
"Đại công tử từ khi thành thân, tính tình thay đổi không ít."
Ta ngạc nhiên hỏi: "Thay đổi như thế nào?"
"Thì bắt đầu đọc sách rồi đấy!"
Lão bộc không quét sân nữa, chống hai tay lên cán chổi, ánh mắt xa xăm:
"Đại công tử hồi nhỏ không được học hành, Hoàng Thượng chê tấu chương của ngài ấy viết kém.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-ao-cuoi-lay-dung-nguoi-nhat-tran-minh/460060/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.