Ánh mắt hắn nhìn chăm chú, trong đồng tử phản chiếu hình bóng của ta, như chất chứa ngàn vạn nhu tình.
Nhưng lòng ta như bị một thau nước lạnh dội xuống, không nói nổi lời nào.
Hôn sự giữa Bùi Túc và Tiêu Vân Châu không chỉ là do mai mối mà còn là duyên phận đã định trước.
Ta, một kẻ giả mạo làm thê tử, sao có thể thay thế được?
Ta rối bời, bịa đại một lý do là thân thể không khỏe, đuổi hắn ra ngoài.
- --
Hôm sau, ta mang theo cơn giận tìm đến Tiêu Vân Châu ở Tây viện.
Khi đi ngang qua giả sơn, Bùi Tẩy Nghiễn đột nhiên bước ra từ phía sau.
Người thường ngày lúc nào cũng chỉnh tề, vậy mà trên áo lại có vài nếp nhăn.
Sau lưng hắn là tiểu đồng A Chương, không hiểu sao hôm nay môi sưng đỏ, khóe mắt như còn vương giọt lệ.
Bùi Tẩy Nghiễn phe phẩy quạt xếp, lịch sự nói:
"Đại tẩu qua Tây viện làm gì vậy?"
Ta đáp:
"Rảnh rỗi không có việc gì, định đến trò chuyện với đệ muội."
Hắn cười nhẹ:
"Đại tẩu tới không đúng lúc rồi, nàng ấy uống thuốc xong đang nghỉ ngơi."
Nghĩ đến việc Tiêu Vân Châu lại đang uống thuốc bổ để thúc đẩy chuyện mang thai, ta không hỏi thêm.
Bùi Tẩy Nghiễn mời ta ra tiền sảnh uống trà.
Trong lúc trò chuyện, ta kín đáo dẫn dắt câu chuyện về Bùi Túc, nói:
"Hai huynh đệ một văn một võ, văn võ song toàn, quả thực hoàn mỹ. Chỉ là tính cách của hai người không giống nhau lắm."
Bùi Tẩy Nghiễn nhìn ta đầy nghi hoặc:
"Đại ca chưa từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-ao-cuoi-lay-dung-nguoi-nhat-tran-minh/460062/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.