Ánh mắt hắn đầy vẻ chân thành, như thể thực sự cảm thấy hổ thẹn với ta.
Nếu không phải đã nghe danh về sự tàn ác của hắn, ta suýt nữa đã tin vào vẻ bề ngoài giả dối này.
Đúng lúc ta không biết nên đáp lại thế nào, bên ngoài có người đến.
Trưởng bối Bùi gia đều đã khuất, huynh trưởng như cha. Ngày tân nương nhập môn, nhị công tử Bùi gia dẫn theo tân nương tới bái kiến.
Bùi Túc thay thường phục, vén áo ngồi xuống chính đường, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Hắn không thân thiết với nhị đệ, hai người chỉ nói vài lời xã giao.
Tiêu Vân Châu đưa trà cho ta, cố ý kêu lên một tiếng "đại tẩu", khiến ta không khỏi chấn động.
Chén trà rơi xuống vỡ tan, Bùi Tẩy Nghiễn lập tức cầm lấy tay nàng kiểm tra, hỏi có bị bỏng không.
Nhìn nhị công tử Bùi gia dịu dàng chu đáo trước mặt, trong lòng ta càng thêm cay đắng.
Hai huynh đệ nhà này tuy dung mạo tương tự, nhưng cảm giác đem lại hoàn toàn khác biệt.
Bùi Tẩy Nghiễn ôn hòa nhã nhặn, toát lên khí chất thư sinh, mỗi lời nói đều khiến người nghe cảm thấy như được gió xuân thổi qua.
Hắn vốn dĩ là phu quân mà ta nên gả, đáng tiếc…
Bùi Túc bỗng hắng giọng.
Ta vội dời ánh mắt, nhìn về phía khuôn mặt lạnh lẽo bên cạnh. Đường quai hàm của hắn căng cứng, vẻ mặt đầy khó chịu.
Sau khi họ rời đi, Bùi Túc đột nhiên hỏi:
"Lúc nãy tại sao nàng cố ý làm rơi trà?"
Tim ta thắt lại. Ta tự thấy biểu hiện vừa rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-ao-cuoi-lay-dung-nguoi-nhat-tran-minh/460066/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.