Việc để cho người ta phục vụ chuyện vệ sinh cá nhân, thật ra thì lâu như vậy Hạng Tây đã dần quen, lần nào Dì Tôn cũng thuần thục nhanh chóng xử lý xong việc, giống như cậu không phải là người, chẳng qua chỉ là một thứ gì đó, không đợi cậu ái ngại dì ấy đã thu dọn xong rồi.
Nhưng mà, chuyện này đổi thành Trình Bác Diễn, cảm giác trở nên hoàn toàn khác biệt.
Không nói khía cạnh khác, chỉ cùng một động tác quen thuộc, đã có sự khác biệt giữa trời và vực.
Mặc dù tài nghệ lúc Trình Bác Diễn lau mặt cho cậu tương đối cao, nhưng bây giờ, cái cảnh một tay cầm bô một tay vén chăn, giống như là anh đang chuẩn bị muốn bóp mũi cậu đổ vô miệng vậy.
"Em...để em cởi đã" Hạng Tây né mặt ra, sợ ngộ nhỡ bệnh sạch sẽ của Trình Bác Diễn phát tác không kìm được mà ném bô tiểu vào mặt mình, tay cậu có thể cử động nhưng không quá linh hoạt, bình thường cậu chưa kịp đưa tay dì Tôn đã xong việc, giờ cậu lấy ngón tay với lấy lưng quần mãi cũng chưa được, không nhịn được thở dài: "Mẹ kiếp..."
"Để tôi." Trình Bác Diễn cau mày, đưa tay túm lấy lưng quần cậu kéo xuống, sau đó dí bô tiểu tới: "Được rồi, tiểu đi."
"Được cái gì mà được, người có khỏe hơn đi nữa thì em cũng không với tới chỗ bô đi tiểu được." Hạng Tây liếc anh, bất lực hỏi: "Vả lại, anh nghĩ chỗ đó của em có chức năng tự dò đường hả..."
Trình Bác Diễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-dua-lech/2463116/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.