Trình Bác Diễn cầm tấm phim Hạng Tây vừa chụp xem xét, án theo hai tuần tới thăm nom thì tình hình khôi phục rất tốt, dù sao cũng là thanh niên, chỉ cần phát triển tốt là sẽ không để lại di chứng sau này.
Hạng Tây bị thương không nhẹ, nhưng có lẽ do cậu chọn tư thế bảo vệ khá tốt nên đầu với những cơ quan quan trọng không bị thương nặng.
Ắt hẳn khuôn mặt cũng là điểm bảo vệ chính, chỉ có vài vết trầy da với máu tụ, chừng vài ngày là tan hết. Nhưng mà tay, chân, lưng bị thương rất nhiều, không tính tới xương cốt, có không ít chỗ bị rách đến toạc da, vết lớn vết nhỏ được khâu khá nhiều mũi.
Có lẽ cả người sẽ rất đau, nhưng Hạng Tây chỉ than đau với anh vào hai ngày đầu khi mới tỉnh lại, còn mấy ngày sau thì không hé răng bao giờ.
Chu Tiến nằm giường bên cạnh đã xuất viện trước, cậu nào còn người nào để hi ha chém gió cả buổi.
Rất kiên nhẫn.
Hạng Tây bình thường hay nói hay cười, nhưng khi nói chuyện vì sao bị thương, bị thương ở đâu thì cậu kín như bưng, không có khi nào nói lỡ lời.
Trình Bác Diễn không biết rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì, chuyện gì có thể để cho miệng cậu ngậm chặt như vậy, cũng không biết rốt cuộc cậu làm sao có thể kéo cả người thương tích nghiêm trọng như vậy chạy đến bãi đậu xe bệnh viện.
Tên côn đồ này có cá tính khiến cho anh cảm thán, không biết nói sao, cảm giác giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-dua-lech/2463114/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.