Cứ tưởng tượng đến Tống Nhất và Lâm Hách ngồi trong phòng, Hạng Tây đã cảm thấy trong lòng an ổn hơn nhiều, không còn lo lắng như lúc đầu nữa. Ngoài hai người kia, trong phòng cũng không có mấy người, tốt lắm, chỉ hy vọng sau khi thầy xuống đừng có thêm nhiều người tới là được.
“Cậu muốn nghe khúc nào?" Hồ Hải ngồi ở một bên hỏi, đàn của anh ta đã được đưa vào phòng biểu diễn.
“Em? Em có hiểu gì đâu, bình thường anh đàn cái gì em cũng không biết mà." Hạng Tây nhìn qua Lục lão, không biết ông ấy đang nhỏ giọng nói gì đó với Bành Vân Phàm: “Lát nữa thầy xong thì anh..."
“Cậu lên trước." Hồ Hải nhắc nhở cậu.
“Dạ?” Hạng Tây sửng sốt, đột nhiên nhớ tới lúc trước đúng là nói như vậy, nhưng sau khi đi vào đây trong đầu cậu toàn nghĩ đến việc đi theo sau Lục lão...
“Nếu không thầy cậu vừa đi thì khách không cần mời cũng đi theo luôn rồi." Hồ Hải cười nói: “Mọi người đều đến đây vì ông ấy."
“Vậy không tốt lắm đâu." Hạng Tây ngồi vào bên cạnh Hồ Hải: “Người ta muốn đến xem Lục lão tiên phong đạo cốt, kết quả người đi lên lại là một đứa mang quần jeans như em. Người ta không chịu rồi đòi lật bàn thì sao giờ?"
“Cũng không đến mức lật bàn đâu." Hồ Hải nói: “Nhưng mà có thể khiến người khác kiên nhẫn chờ đến khi ông ấy ra hay không, thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi."
Hạng Tây cắn môi không nói.
Trà cụ trong phòng đều đã chuẩn bị tốt để trên bàn trà, Hồ Hải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-dua-lech/2463220/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.