Người đàn ông kia sai người làm trong nhà đuổi hai mẹ con tôi đi, bọn họ cho rằng chúng tôi là những kẻ mặt dày đến xin tiền nên chửi rủa thậm tệ. Mẹ cũng mặc cho người ta chửi, đứng yên một chỗ, nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, cũng giống như tấm lưng người nào đó để lại khi lạnh lùng quay đi. Nước mắt mẹ không chảy nữa, mắt vẫn đỏ ngầu, trong mắt có nhiều cảm xúc phức tạp, tôi không hiểu rõ, chỉ là so với trước đây, ánh mắt ấy đã thay đổi nhiều.
Chúng tôi đứng đó suốt một đêm dài, đêm mùa hè lạnh lẽo, nhưng, một chút lạnh đó.. có là gì so với cái tê buốt trong lòng người.
Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con tôi về quê. Tôi hỏi bà không đợi ba nữa sao, bà bảo với tôi rằng "Đợi làm gì khi lòng người đã đổi ". Tôi lúc đó cái hiểu cái không, cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu được điều mẹ muốn nói. Trong cuộc tình hai người, một người đã muốn đi, thì người còn lại cũng đừng nên níu kéo. Người, có thể giữ lại, nhưng tâm, sẽ không còn hoàn hảo tròn vẹn, thậm chí còn có thể khiến cho bản thân vì thế mà thương tích đầy mình .
Chúng tôi ở quê, sống cuộc sống như lúc trước, dường như không có gì thay đổi. Chỉ là, tôi biết rõ, tất cả đã không thể nào như trước được nữa. Mẹ không còn kể cho tôi nghe những câu chuyện về ba, cũng không hay ngóng ra ngoài cửa như trước. Bà ít nói hơn, cười nhiều hơn, nụ cười cứng ngắc gượng gạo. Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-em-noi-yeu-anh/802081/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.