Chẳng phải chỉ là lời chúc mừng sinh nhật thôi sao? Có gì phải giấu giếm chứ.
"Ôi ôi ôi, tờ giấy nhỏ không cho bọn tôi xem được à…" Có người bắt đầu ồn ào.
Có người lại nói: "Đừng đùa, lời thì thầm của cặp đôi nhỏ, các cậu cũng muốn xem à?"
Nghe họ nói vậy, tôi cảm thấy rất ngại.
"Không có đâu, chỉ là lời chúc đơn giản thôi, với lại chúng tôi cũng không phải…"
Từ "cặp đôi" kia chưa kịp thốt ra, tôi đã đối diện ánh mắt vừa nhìn lên của Trình Tu.
Không hiểu sao tôi lại có cảm thấy anh không muốn tôi nói tiếp.
Thế là tôi im lặng đúng lúc.
Trình Tu đứng dậy: "Cậu ra ngoài với tôi một chút."
Tôi không hiểu gì.
Anh đang gọi tôi sao?
"Giản Đồng."
Mãi đến khi anh gọi tên tôi, tôi mới ngơ ngác đi theo anh ra ngoài.
Có người định đi theo để xem náo nhiệt, nhưng đều bị ánh mắt của Trình Tu dọa lui.
27
Tìm một hành lang không có người, Trình Tu và tôi đứng đối diện nhau.
Tôi không biết anh gọi tôi ra làm gì, chỉ có thể im lặng nhìn anh.
Trình Tu giơ tay chạm vào tai mình, trông có vẻ do dự, lại có chút ngại ngùng.
"Cậu… cậu nhanh quá…"
Tôi nghi ngờ nhìn anh: "Hả?"
"Chuyện này… vẫn là để con trai làm thì tốt hơn…"
Tôi thực sự nghi ngờ sự ngại ngùng trên mặt Trình Tu là do tôi tưởng tượng ra.
Dù sao cũng chỉ là sinh nhật thôi, anh có gì phải ngại?
Còn cái gì mà để con trai làm thì tốt hơn?
Tặng giày sao?
Nhưng tôi nghĩ món quà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-giay-pha-ke-cua-nam-than-thap-nhi-boi-kha-kha/2395614/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.