“Không phải sao?” Mạnh Yên giận tím mặt, thuận miệng cô nói luôn: “Chú Diệp, cô chú cũng là phiền toái, không có cô chú sẽ không có Diệp Thiên Nhiên, vì lẽ đó hai người triệt tiêu lẫn nhau.”
Có những điều không thể nói thẳng ra, để ở trong lòng tự hiểu là tốt rồi, những lời vừa nãy là do cô lỡ miệng nói ra, thói xấu không biết giữ mồm giữ miệng của cô cần phải thay đổi, nhất định phải thay đổi.
“Triệt tiêu?” Diệp Trung Hoa nhắc lại một tiếng sảng khoái cười to, đã nhiều năm ông không được nghe người khác nói ông là phiền toái, càng chưa nghe nói qua có cách nói chuyện kỳ quái đến thế này.
Lúc này, Mạnh Yên cảm thấy thấp thỏm không yên: “Chú Diệp, không phải chú bị cháu làm cho tức giận đến mức hồ đồ rồi đấy chứ?” Nếu đúng là như vậy thì lỗi này của cô quá lớn. Vẻ mặt ông ta vẫn luôn nghiêm nghị, bỗng nhiên cười thoải mái như vậy khiến cô cảm thấy hoảng sợ. Có gì khác thường đâu.
Thật vất vả Diệp Trung Hoa mới có thể ngừng không cười nữa, chăm chú nhìn cô: “Thật sự cháu không quan tâm đến bối cảnh nhà chúng ta sao?” Trong lòng ông vẫn cảm thấy nghi ngờ, nhưng suy luận của cô khiến ông không dám xác định, đối với cô bé này không thể suy đoán theo lẽ thường được.
“Có nhu cầu cần thiết thì sẽ cảm thấy bối cảnh nhà họ Diệp rất là vững chắc, giống như có thể dựa vào một cây đại thụ một bước lên trời.” Mạnh Yên không thể hiểu nói bối cảnh có gì là tốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-nguoi-binh-than/1939463/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.