Diệp Trung Hoa ngồi ở trên ghế cách cô mấy bước: “Mạnh Yên đúng không, chú trực tiếp gọi tên cháu, không ngại chứ.” Giọng nói rất khẳng định.
Trong lòng Mạnh Yên rất bất đắc dĩ, cô còn có thể nói gì? “Không ngại.” Kéo một cái ghế tới bên cạnh, đặt mông ngồi xuống. Dù như thế nào đi nữa khí thế cũng không thể thua, lại nói nhà họ Ân cũng coi như là sân nhà của cô. Cô không cần thiết phải sợ hãi rụt rè.
Ông ấy cũng chỉ là nói cho cô biết một tiếng, không phải trưng cầu ý kiến của cô. Có phải những người ở địa vị cao lâu năm đều có cái tật xấu này hay không? Trong lòng cô có chút suy đoán ác ý.
Diệp Trung Hoa vẫn nhìn biểu hiện của cô, tự nhiên không luống cuống, rất ít người ở trước khuôn mặt lạnh lùng của còn có thể tự tại như vậy. “Cháu nghĩ như thế nào đến việc quân nhân giải ngũ đi làm công nhân?”
Ông ta cảm thấy kỳ quái nhất đúng là điểm này, người bình thường không tiếp xúc với cái quần thể này, đối với quân nhân giải ngũ cũng không có cảm tình gì đặc biệt. Mà cô tuổi còn nhỏ như vậy, dù là bị Diệp Thiên Nhiên ảnh hưởng, cũng không tích cực ủng hộ như thế.
Mạnh Yên sửng sốt một chút, cô không biết ông ta sẽ hỏi cái này, cô cho là ông ta sẽ dứt khoát buộc cô rời xa Diệp Thiên Nhiên, nói không chừng còn sẽ giống như trên những mẫu phim trên TV cho điều kiện buồn nôn gì đó. Suy nghĩ một chút thành thật trả lời: “Thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-nguoi-binh-than/1939466/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.