Cuối cùng Diệp Thiên Nhiên và Mạnh Yên vẫn bị bọn họ kéo ngồi vào hoạt động tập thể cùng nhau.
Diệp Thiên Nhiên cau mày ngồi ở bên cạnh Mạnh Yên, ngoảnh mặt làm ngơ với mấy người muốn đến gần, sự nhiệt tình dâng cao của các nữ sinh cũng biến mất. Ngược lại những nam sinh kia lại bắt đầu cười nói.
Mạnh Yên nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh cười nói, "Đừng nóng giận, chúng ta chờ một lát rồi mượn cớ tránh đi."
"Anh chỉ nhẫn nại nửa tiếng." Giọng Diệp Thiên Nhiên rất không kiên nhẫn, những người này nói những lời nhạt nhẽo, những người con gái kia lại nồng nặc mùi son phấn khiến lỗ mũi anh khó chịu, mấy người con trai kia lại như con ruồi vo ve, có lúc còn ném ánh mắt khinh thường anh.
"OK." Thật ra thì Mạnh Yên cũng không muốn qua lại với bọn họ, nhưng đang giữa nhiều người như vậy lại không nể mặt mũi Mạnh Tuệ, hơi khó xử. "Em mời anh bữa cơm đền bù."
"Mua đồ ăn bên ngoài?" Diệp Thiên Nhiên nửa cười nửa không nhìn cô, anh không hề tin tưởng vào món ăn cô nấu cho mình.
Mạnh Yên tặng cái liếc mắt cho anh, "Có ăn là tốt rồi còn ý kiến?" Hai người thấp giọng nói đùa, mặc kệ những người kia.
Một người đột nhiên chỉ về hướng bọn họ, "Ai, hai người lén lút nói gì đó? Để cho mọi người nghe chút."
Những người khác đều sáng mắt nhìn bọn họ chằm chằm, gương mặt tươi cười.
"Nếu đã nói âm thầm, làm sao có thể để cho mọi người nghe chứ?" Mạnh Yên cười rất hồn nhiên, trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-nguoi-binh-than/1939546/chuong-45-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.