Khấu Tấn đưa tay vuốt tóc Tần Tứ rồi siết chặt, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
“Niên Niên, cậu...... "Tần Tứ mở to hai mắt.
Niên Niên của hắn đôi lúc táo bạo đến không thể tin nổi.
Tần Tứ vẫn lo lắng rằng những người trong phòng có thể kỳ thị Khâu Tấn. May mắn là hai người kia không ai chú ý đến. Cậu bé mập tám tuổi đang ăn uống, còn cậu trai mười chín tuổi thì đang ngủ và nghe nhạc.
Khâu Tấn nháy mắt mấy cái, ra vẻ vô tội: "Đây là phần thưởng.”
Tần Tứ thương xót vuốt nhẹ đầu cậu.
‘Thật sự không đến hả? "Tần Tứ muốn tranh thủ thêm một chút.
Khấu Tấn cười lắc đầu với hắn.
Cậu đã từng nghĩ rất nhiều về cách đẩy Tần Tứ ra, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Tần Tứ yêu cậu như vậy, cậu không thể làm tổn thương Tần Tứ nữa.
Cuối cùng Tần Tứ rời đi, Khấu Tấn ngẩn người về phía nơi hắn rời đi, sau đó từ từ bắt đầu ăn quả táo Tần Tứ vừa gọt, không kìm được mà cay mũi.
Khấu Tấn luôn thể hiện mặt tốt nhất cho hắn thấy, cậu luôn là như vậy.
Thực ra, Tần Tứ lo lắng quá nhiều. Khấu Tấn hiện tại, ít nhất là hiện tại, vẫn ổn. Tác dụng của thuốc khiến ngày nào cậu cũng cảm thấy mệt mỏi, ngoài ra hiệu quả điều trị không mấy khả quan. Sau nhiều lần điều chỉnh, cậu đã ổn định với liều tối đa của venlafaxine.
Khấu Tấn không thể uống hết thuốc cùng một lúc, mỗi lần bác sĩ phát thuốc, cậu phải nuốt từng viên một với nước. Thuốc có nhiều viên nhỏ, cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-toi-mua-xuan-roi-hang-chet/89831/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.