23.
Đêm nay tôi sẽ tiễn cả cậu lẫn con chó của cậu đi.
Trần Cảnh Thâm mặc một chiếc áo hoodie trắng rộng thùng thình cùng quần dài màu đen, trông đơn giản và thoải mái.
Đây là lần đầu tiên Dụ Phồn thấy Trần Cảnh Thâm mặc quần áo khác ngoài đồng phục.
Vừa mắt hơn khi ở trong trường một chút.
Con chó vẫn bám lên đùi Dụ Phồn với cái đuôi vẫy tít, xem chừng không hề có ý muốn chạy.
Vì vậy Dụ Phồn đứng yên không nhúc nhích, ngậm điếu thuốc hỏi nghe không rõ: "Sao cậu lại ở đây?"
"Dắt chó đi dạo."
Dụ Phồn nhìn qua con đường chật hẹp cùng người người đi quanh: "Dắt đi dạo ở đây?"
"Vốn là ở công viên gần đây." Trần Cảnh Thâm như nhớ ra gì đó, trên khuôn mặt than xuất hiện vẻ khó kể hết thành lời, "Sau đó bị nó kéo tới đây."
"..."
Dụ Phồn nghĩ tới công viên gần khu này nhất.
Ghê thật, bị chó kéo chạy suốt chặng 3000 met?
Con chó Dobermann trông rất hung hãn, mặc dù đeo rọ mõm và bị buộc lại bằng dây, vẫn có người đi đường bị nó dọa sợ.
Con chó chạy quanh chân Dụ Phồn vài vòng, vì bị rọ mõm hạn chế nên nó chỉ có thể phát ra tiếng gầm gừ trầm nặng khe khẽ như lời cảnh cáo trước khi tóm gọn con mồi.
Một cậu bé đi ngang qua, chạm mắt với con chó, em lập tức òa khóc vì sợ hãi.
"Ui ui ui, bé cưng không khóc nào." Người mẹ bên cạnh lập tức bế em lên dỗ dành, sau đó liếc mắt nhìn Dụ Phồn, thì thầm trách cứ, "Ai lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-toi-sau-gio-hoc/1667742/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.