"Cô giáo Đình, cô đang làm gì? Em rất nhớ cô."
........
"Cô giáo Đình, hôm nay em vừa sáng tác được một bài nhạc mới. Khi cô về em sẽ đàn cho cô nghe."
.........
"Cô giáo Đình, đường về nhà cô vừa được trồng một hàng cây hoa giấy rất to, màu sắc rất đẹp."
.........
"Cô giáo Đình, cô nói cô về quê một tuần, nhưng bây giờ đã là hai tuần rồi. Suốt hai tuần qua em luôn bị mất ngủ. Em rất nhớ cô."
.........
"Cô giáo Đình, vì sao em không thể liên lạc được với cô? Cô không nhắn tin, cũng không trả lời điện thoại của em. Em rất lo lắng."
.........
Vũ Di Đình vừa đọc tin nhắn xong thì có một cuộc gọi đến, nhìn chăm chú vào tên người gọi một lúc, sau đó ấn tắt nguồn. Vũ Di Đình quẳng điện thoại lên bàn rồi nằm dài trên ghế sô pha. Cô đã về thành phố gần một tuần rồi, nhưng là không đi làm. Thực tế tuần trước cô về quê là để tránh né Trương Nhã Thư, để làm quen việc không có Nhã Thư bên cạnh, nhưng vì cớ gì mà cô cảm thấy khó khăn đến vậy? Suốt hai tuần qua Vũ Di Đình đều khóc rất nhiều, ăn uống cũng không màng đến, đầu tóc không chịu chải chuốt mà dần xơ xác tán loạn. Chưa bao giờ Vũ Di Đình trông chật vật đau đớn như vậy, không khác nào một cái xác mất hồn.
"Chị hai, ăn cháo một chút. Từ sáng đến giờ chị vẫn chưa có gì vào bụng.", Vũ Di Lực mang tô cháo thịt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-tuong-la-nu-lao-su/1967441/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.