"Đã đi đâu? Mấy giờ rồi?", Trương Tấn Uy tay cầm tài liệu, chân mày nhướn lên, nhìn thẳng vào Trương Nhã Thư. Giọng nói của ông đầy thị uy, nặng nề như tảng đá có thể đè ngộp chết người ta.
"Đi chơi. Tám giờ tối.", Trương Nhã Thư không nhìn Trương Tấn Uy, trả lời cho có lệ, biểu hiện ra ngoài một sự chán ghét không nhỏ. Trương Nhã Thư trong lòng cảm thấy thật khó chịu, dù có hơi lo sợ, thế nhưng vẫn cố ý tỏ ra điềm tĩnh.
"Con như vậy là không muốn nhận lỗi của mình?", Trương Tấn Uy thanh âm cao hơn khi nãy.
"Con không nhận.", Trương Nhã Thư là cố tình muốn chọc giận ba mình, mặc dù tự biết bản thân có lỗi, nhưng lại không muốn nhận lỗi với ông. Vì cớ gì mỗi khi làm sai mình phải cúi đầu nhận lỗi, trong khi ba mình dù có làm sai điều gì thì ai cũng buộc phải bỏ qua cho ba? Trương Nhã Thư tự cho là không công bằng.
"Nhã Thư, con là con gái duy nhất của ba, tương lai sẽ kế thừa tập đoàn Trương Lân của ông nội con để lại. Nếu con mãi không biết sửa đổi, không chịu học hành cho ra trò, thì làm sao có đủ sức duy trì tập đoàn nhà họ Trương đây?", Trương Tấn Uy nói, ước nguyện duy nhất của ông chính là đem tập đoàn nhà họ Trương phát triển lớn mạnh.
"Con mới là không cần.", Trương Nhã Thư cười nhạt, mình thật không thích bị ép buộc, càng ép buộc thì mình càng không làm. Trương Nhã Thư nghĩ sẽ không ai thích tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-tuong-la-nu-lao-su/1967499/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.