Bàn Nha Nhi vui vẻ cầm chiếc trâm cài lên tóc, cầm chiếc gương đồng nhỏ soi trái soi phải, quay đầu làm nũng với mẫu thân: "Có đẹp không ạ?"
Mẫu thân Bàn Nha Nhi cười nói: "Đẹp, đẹp lắm, cô nương của ta đẹp nhất."
Bàn Nha Nhi cười hì hì tháo chiếc trâm xuống, lại cẩn thận dùng khăn tay gói lại cất đi, nói: "Con cũng đợi đến ngày thành thân rồi mới đeo."
Bà nhìn vẻ vui mừng của Bàn Nha Nhi thì có hơi do dự, một lúc lâu sau mới lại lên tiếng: "Nha Nhi, cửa hôn sự mà phụ mẫu định cho con... con có bằng lòng không?"
Trong lòng Bàn Nha Nhi thẹn thùng, chỉ giả vờ không quan tâm nhỏ giọng nói: "Con nghe theo phụ mẫu..."
Bà nói: "Lời thì nói vậy không sai, nhưng chuyện lấy chồng là chuyện cả đời, sau này sống tốt hay không cũng chỉ có mình con chịu, nếu con không muốn, bây giờ cứ nói ra, mẫu thân nói với phụ thân con, có lẽ... vẫn còn đường lui..."
Bàn Nha Nhi nghe thấy lời này sợ hỏng chuyện hôn sự, nhưng lại ngại không dám nói thẳng lòng mình vui mừng khôn xiết, chỉ nói: "Con không có không vui, sao người lại nói vậy?"
Bà có chút do dự, chỉ nói: "Không có gì... Vì trước đây Lý gia đã đính hôn với Trương gia, người ta hủy hôn rồi mới đến nhà mình, mẫu thân sợ trong lòng con không vui..." Dừng một chút, bà lại nói: "Lại sợ trong lòng Lý Đại Bảo kia vẫn còn nghĩ đến Trương Tú Nhi, không thể một lòng một dạ sống với con."
Bàn Nha Nhi nghĩ nghĩ rồi nói: "Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-vo-chong-tre-phuc-bao/2738787/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.