Túc Chinh không phản bác lại cô, nhưng cô cũng không chọn thừa thắng xông lên nữa.
“Không cần làm gì cả, cứ nằm thế này thôi, tốt thật.” Yến Thanh Đường nhắm mắt lại, chầm chậm nói.
Bỏ lại thành phố náo nhiệt ồn ào phía sau, hiếm lắm mới có được cơ hội thả lỏng.
Khi con người ta nhắm mắt lại, giác quan còn lại sẽ trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Có thể ngửi được mùi hoa mơ hạnh, có thể nghe được âm thanh suối róc rách và cả tiếng gió vi vu, mà rõ ràng nhất là tiếng sáo lanh lảnh cùng với tiếng trống tay, cũng không biết là từ điện thoại ai phát ra nữa.
Yến Thanh Đường lại mở mắt ra, hóa ra là điện thoại của Túc Chinh đang phát nhạc.
Điện thoại của anh lúc này chỉ cách cô có vài centimet, cô lặng lẽ nằm dịch người về phía bên cạnh anh, nghe anh không ai hỏi mà tự đáp: “Là bài <<Mùa xuân trên Pamir>> của Lý Đại Đồng.”
Trong ngày xuân ấm áp trên cao nguyên Pamir, hết thảy những tiếng động thuộc về con người đều là dư thừa, chỉ có âm thanh trong trẻo của tiếng sáo hòa cùng tiếng trống lục lạc là phù hợp nhất với khung cảnh, hòa quyện hoàn hảo với âm thanh của tự nhiên.
Dường như Túc Chinh rất thích bản nhạc này, cứ nghe đi nghe lại một bài.
Có lẽ anh đang hoài niệm về một chuyện gì đó trong lòng, lầm bầm: “Âm thanh của sáo trúc đang cố gắng để hòa hợp với tiếng sáo đại bàng Tajik, nhưng dường như vẫn không khớp nhau lắm.”
“Những câu chuyện xưa được người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hanh-bach-dieu-nhat-song/2694387/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.