“Cô là người đầu tiên” Trên tay Túc Chinh mềm nhũn, vừa cúi đầu xuống nhìn, ra là một cái qu@n lót màu nhạt mới tinh. Từ khi sinh ra đến bây giờ, anh chưa từng tiếp xúc qua cái món đồ này của phụ nữ, cho dù anh chưa từng sử dụng. Anh cầm nó trong tay, nhất thời đơ ra không phản ứng được gì, ngây ngẩn cả người, rề rà mãi không thả xuống. Cuối cùng vẫn là Yến Thanh Đường bất lực ra lệnh cho anh: “Thả xuống.” “Thành thật xin lỗi.” Bấy giờ Túc Chinh mới hoàn hồn, cũng mơ hồ nhận ra được vừa nãy mình đã bất lịch sự, vội vàng thả về lại chỗ cũ, sau đó quay sang giải thích với Yến Thanh Đường. “Không sao cả, tìm sữa dưỡng thể trước.” Yến Thanh Đường nhẫn nhại nhắc nhở anh. Tìm thêm một lát, cuối cùng Túc Chinh cũng tìm ra, giúp Yến Thanh Đường mang vào phòng tắm đặt trên bồn rửa tay. Sau khi trải qua quá trình trêu chọc đến bị từ chối, tất cả dường như đều quay về bình thường. Yến Thanh Đường không còn trêu ghẹo Túc Chinh nữa, cũng trở nên đứng đắn hơn không ít, cứ như thật sự đã cất hết tất cả tâm tư. Trong mọi hoạt động tất yếu hằng ngày, thậm chí Yến Thanh Đường còn không cần Túc Chinh dìu đỡ cô nữa, cũng sẽ không còn quấy rầy Túc Chinh nhiều lắm. Sau vài ngày dưỡng thương chân, cô lại bắt đầu con đường chuyên tâm nghiên cứu của chính mình, lại thay giấy thấm nước cho tiêu bản, tải và đọc tài liệu từ trang nền tảng học thuật, thậm chí còn dành chút thời gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hanh-bach-dieu-nhat-song/2694400/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.